Đặc Sản Saigon
Chiều Sài Gòn đổ nắng chang chang trên từng con đường, trải dài trên cả hàng me xanh rờn trên đường Lý Tự Trọng. Từng dòng xe cứ trôi qua nhau không định lượng, chẳng ai để ý rằng mùa thu đã về, mà hình như mùa thu Sài Gòn “không thấy lá vàng bay”, không thấy “Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố” nên người ta cứ mải miết để mùa trôi đi như thế…
1. Sài Gòn – Hẻm
Ở Sài Gòn có hàng trăm con hẻm bé xíu, mỗi con hẻm chỉ rộng cỡ 2 đến 5m còn chiều dài thì có lẽ không biết được bởi chúng cứ nối liền với nhau bằng những khúc quanh cũng bé xíu và chật chội như thế. Vậy mà hàng ngày bao nhiêu con người vẫn sống như thế qua mấy thế hệ, chẳng biết con hẻm nhỏ bé như thế có kéo con người ta lại gần nhau hơn hay không?
Lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này, mình đã định dành ra một ngày để nhìn và đi vòng vòng những con hẻm gần nhà. Mỗi con hẻm như một cái chợ be bé được này bán đủ thứ. Nào rau quả, thịt thà, vải vóc, giày dép, tạp hóa… thôi thì đủ thứ. Sạp nào cũng be bé, một phần nằm trong khoảng trước nhà và môt phần nằm hẳn ra ngoài lề. Những phiên chợ như thế chỉ bắt đầu từ 6h sáng đến khoảng 12h trưa rồi vãn.
Buổi đêm là một trạng thái hoàn toàn khác của Sài Thành, im lặng và vắng vẻ đến là buồn. Thi thoảng có tiếng xe chạy qua hoặc tiếng chuông cửa nhà nào đó vang lên mà thôi, làm cho Sài Thành im lặng đến run rẩy như một đứa trẻ lạc nơi đường phố! Nhưng chỉ một vài bước chân từ hẻm ra đến đường phố thôi thì không khí đã khác hoàn toàn: nhộn nhịp, ồn ã, vui tươi và lung linh ánh sáng!
2. Sài Gòn – ăn vặt
Một ngày trôi qua ở những con hẻm với những không khí khác hẳn nhau: Sáng đông đúc và ồn ào với đủ tiếng cười nói, trả giá, thỉnh thoảng có tiếng gọi nhau í ới của mấy chủ sạp: đô thị kìa! Từ giữa trưa trở về chiều những con hẻm lại gọn gàng và sạch sẽ, trẻ con ùa ra chơi làm ồn ào cả một khoảng rộng. Thỉnh thoảng có những hàng bán ốc với đủ loại: nghêu, sò, ốc, càng ghẹ, ốc dừa, trứng vịt lộn, đó là những loại ốc mà ở quê mình chắc chưa bao giờ biết đến.
Kể ra cái thú ăn vặt ở Sài Gòn cũng muôn hình vạn trạng, người ta tách đôi con sò lông, sò huyết rồi đặt lên vỉ trên bếp than hồng, để đó một lúc rồi lại rưới mỡ hành lên, xèo xèo một chút xíu rồi bày ra dĩa chấm với muối tiêu chanh hoặc mắm me rắc một ít lạc đâm nhuyễn. Hoặc người ta xào trứng vịt lộn với mỡ hành, tỏi, và me, nêm nếm một ít đường, muối, ớt… Mùi thơm sực lên nức cả mũi.
Không chỉ là những hàng ốc trong hẻm hay ở lề đường trên đoạn Cống Quỳnh, Bùi Viện. Đi qua khúc Võ Văn Tần không thể không dừng xe rẽ vào quán nào đó, những bánh hẹ, bánh bột chiên, há cảo... Những món ăn chơi mà phải gọi đến cả mấy thức mới cảm thấy no. Ai đó từng đi qua ngã tư đường Tôn Đức Thắng và Nguyễn Hữu Cảnh chắc không thể quên mùi thịt bò cuốn lá lốt trên vỉ than hồng. Hàng này chỉ mở từ chập chiều đến đêm thì hết, nhưng đôi khi lại hết sớm hơn thường lệ bởi “đô thị đi tuần”, cả khách lẫn chủ xách bàn ghế, hàng quán chạy có khi không kịp trả tiền nữa. Mình cũng từng “được” ăn chạy thế này và ngày hôm qua lại kéo cả đoàn ra ăn và trả nốt tiền ngày hôm qua, thế là được bà chủ hàng khuyến mãi thêm hai dĩa to đùng!
Sài Gòn là nơi tập trung những “đặc sản” của tất cả các miền đất, có lẽ sự hỗn hợp và “đa mang” ấy lại trở thành một nét đặc biệt của nó!
3. Sài Gòn – mưa
Sài Thành gắn liền với những cơn mưa được coi là món “đặc sản” hiếm nơi nào có được. Vừa nắng đấy, nắng gay gắt nhưng vài phút sau trời dịu lại, ầm ì vài tiếng sấm, thế là mưa! Đấy, dễ dàng quá! Đôi khi chẳng cần đến vài đám mây đen mà chỉ là một trận gió mạnh hay tiếng ầm ì cũng đủ làm người ngoài đường chạy ào vào mấy mái hiên, vừa lấy áo mưa ra khoác vào người chạy được vài mét trời lại ngừng mưa và nắng có phần gay gắt hơn lúc trước!
Mưa nắng Sài Gòn cứ thất thường như tính nết của con gái mới lớn mà người Sài Gòn như những chàng trai khổ sở chiều theo tính nết của các cô gái chưa bao giờ hết thất thường và đáng yêu!
Mưa Sài Thành thường đột ngột, nặng hạt và ngắn ngủi. Nhưng cũng chẳng thiếu những ngày mưa rơi rả rích, từ từ rơi từng hạt thành những sợi dài in trên những ngọn đèn đường. Cứ chậm rãi, lặng lẽ như gậm nhấm nỗi đau, nỗi buồn và sự cô đơn của bất kỳ ai sống trong lòng nó, cứ thế kéo dài đến tận sáng hôm sau. Chẳng có cái thú nào hơn là cuối tuần trời mưa thật lâu, tự đi pha một tách café sữa nóng, ngồi bên bậu cửa sổ hít hà hương thơm café và ngắm phố trời mưa. Cảm giác ấy nhẹ nhàng, yên ổn như một khoảng tĩnh lặng cho riêng mỗi người để ngắm phố phường vội vã trong cơn mưa. Cái cảm giác như đứng yên chờ đợi ở trạm xe buýt còn ngoài đường từng dòng xe, từng dòng người cứ mải miết đi qua…
4. Sài Gòn – Café Bệt
Tôi cũng không rõ café Bệt ở Sài Gòn có từ lúc nào, chắc không phải là khi giá cả ngày một leo thang, những quán café sang trọng với giá từ 20k trở lên một ly đen đá… Nó như một cái gì đó thuộc về sự hòa đồng và hòa hợp giữa phố phường, con người, cây cỏ và tôn giáo.
Ngay trước khoảng công viên là Nhà Thờ Đức Bà đứng sừng sững như khẳng định cái vẻ cổ kính, đức tin và hòa hợp với mọi người của chính nó. Bờ tường cất lên bởi những viên gạch nung đỏ không tô vẽ, quét sơn, khung mái vòm như bàn tay của Đức Mẹ, Đức Chúa che chở cho các con chiên của họ. Chiều về, ánh nắng đổ nghiêng xuống phản lên màu gạch đỏ một nét gì đó đẹp lạ lùng và làm mê ly bao con mắt!
Café bệt như một cách thưởng thức rất thiên nhiên và bình dân, không phân biệt giàu hay nghèo, tôn giáo hay không, đi xe hơi hay đi bộ, quần ngố hay levi’s… chỉ cần là một ai đó muốn ngồi Bệt xuống nơi này, uống một ngụm café và hít một hơi thật sâu rồi xua đi tất cả mệt mỏi trong những giờ căng thẳng. Nó trở thành chỗ hẹn quen cho đám bạn bè tụ tập: “ Bệt nhé, 5.30 chiều nay!”. Họ ngồi đó, nghêu ngao những bài ca cuộc đời với cây đàn ghita hay cùng với ông lão vẫn đàn dạo ở đó như một phần không thể thiếu của “Café Bệt!”…
Khi đã ngồi ở đó, thưởng thức mùi thơm café, tiếng đàn của Ông Lão, tiếng chuông nhà thờ rung lên từng hồi, nhịp thở vội vàng của từng con người đi qua mắt, cảm giác từng làn gió nhẹ thổi qua thì chẳng còn muốn ngồi trong những quán sang trọng với máy lạnh, đèn mờ, nhạc xập xình hay du dương, những nhân viên dễ thương xinh đẹp, những kiểu cách trang trí đẹp mắt trở thành điều gì đó quá “xa xỉ” và lỗi mốt!
Sài Gòn chắc chắn còn rất nhiều “đặc sản” khác mà mình chưa có dịp biết đến, dù sao thì đây là những thứ “đặc sản” mà mình ưa thích, chắc lúc rời xa nơi này mình sẽ nhớ lắm… Ôi Sài Gòn, chưa bao giờ “yêu” nhưng chắc đi xa sẽ nhớ…
1. Sài Gòn – Hẻm
Ở Sài Gòn có hàng trăm con hẻm bé xíu, mỗi con hẻm chỉ rộng cỡ 2 đến 5m còn chiều dài thì có lẽ không biết được bởi chúng cứ nối liền với nhau bằng những khúc quanh cũng bé xíu và chật chội như thế. Vậy mà hàng ngày bao nhiêu con người vẫn sống như thế qua mấy thế hệ, chẳng biết con hẻm nhỏ bé như thế có kéo con người ta lại gần nhau hơn hay không?
Lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này, mình đã định dành ra một ngày để nhìn và đi vòng vòng những con hẻm gần nhà. Mỗi con hẻm như một cái chợ be bé được này bán đủ thứ. Nào rau quả, thịt thà, vải vóc, giày dép, tạp hóa… thôi thì đủ thứ. Sạp nào cũng be bé, một phần nằm trong khoảng trước nhà và môt phần nằm hẳn ra ngoài lề. Những phiên chợ như thế chỉ bắt đầu từ 6h sáng đến khoảng 12h trưa rồi vãn.
Buổi đêm là một trạng thái hoàn toàn khác của Sài Thành, im lặng và vắng vẻ đến là buồn. Thi thoảng có tiếng xe chạy qua hoặc tiếng chuông cửa nhà nào đó vang lên mà thôi, làm cho Sài Thành im lặng đến run rẩy như một đứa trẻ lạc nơi đường phố! Nhưng chỉ một vài bước chân từ hẻm ra đến đường phố thôi thì không khí đã khác hoàn toàn: nhộn nhịp, ồn ã, vui tươi và lung linh ánh sáng!
2. Sài Gòn – ăn vặt
Một ngày trôi qua ở những con hẻm với những không khí khác hẳn nhau: Sáng đông đúc và ồn ào với đủ tiếng cười nói, trả giá, thỉnh thoảng có tiếng gọi nhau í ới của mấy chủ sạp: đô thị kìa! Từ giữa trưa trở về chiều những con hẻm lại gọn gàng và sạch sẽ, trẻ con ùa ra chơi làm ồn ào cả một khoảng rộng. Thỉnh thoảng có những hàng bán ốc với đủ loại: nghêu, sò, ốc, càng ghẹ, ốc dừa, trứng vịt lộn, đó là những loại ốc mà ở quê mình chắc chưa bao giờ biết đến.
Kể ra cái thú ăn vặt ở Sài Gòn cũng muôn hình vạn trạng, người ta tách đôi con sò lông, sò huyết rồi đặt lên vỉ trên bếp than hồng, để đó một lúc rồi lại rưới mỡ hành lên, xèo xèo một chút xíu rồi bày ra dĩa chấm với muối tiêu chanh hoặc mắm me rắc một ít lạc đâm nhuyễn. Hoặc người ta xào trứng vịt lộn với mỡ hành, tỏi, và me, nêm nếm một ít đường, muối, ớt… Mùi thơm sực lên nức cả mũi.
Không chỉ là những hàng ốc trong hẻm hay ở lề đường trên đoạn Cống Quỳnh, Bùi Viện. Đi qua khúc Võ Văn Tần không thể không dừng xe rẽ vào quán nào đó, những bánh hẹ, bánh bột chiên, há cảo... Những món ăn chơi mà phải gọi đến cả mấy thức mới cảm thấy no. Ai đó từng đi qua ngã tư đường Tôn Đức Thắng và Nguyễn Hữu Cảnh chắc không thể quên mùi thịt bò cuốn lá lốt trên vỉ than hồng. Hàng này chỉ mở từ chập chiều đến đêm thì hết, nhưng đôi khi lại hết sớm hơn thường lệ bởi “đô thị đi tuần”, cả khách lẫn chủ xách bàn ghế, hàng quán chạy có khi không kịp trả tiền nữa. Mình cũng từng “được” ăn chạy thế này và ngày hôm qua lại kéo cả đoàn ra ăn và trả nốt tiền ngày hôm qua, thế là được bà chủ hàng khuyến mãi thêm hai dĩa to đùng!
Sài Gòn là nơi tập trung những “đặc sản” của tất cả các miền đất, có lẽ sự hỗn hợp và “đa mang” ấy lại trở thành một nét đặc biệt của nó!
3. Sài Gòn – mưa
Sài Thành gắn liền với những cơn mưa được coi là món “đặc sản” hiếm nơi nào có được. Vừa nắng đấy, nắng gay gắt nhưng vài phút sau trời dịu lại, ầm ì vài tiếng sấm, thế là mưa! Đấy, dễ dàng quá! Đôi khi chẳng cần đến vài đám mây đen mà chỉ là một trận gió mạnh hay tiếng ầm ì cũng đủ làm người ngoài đường chạy ào vào mấy mái hiên, vừa lấy áo mưa ra khoác vào người chạy được vài mét trời lại ngừng mưa và nắng có phần gay gắt hơn lúc trước!
Mưa nắng Sài Gòn cứ thất thường như tính nết của con gái mới lớn mà người Sài Gòn như những chàng trai khổ sở chiều theo tính nết của các cô gái chưa bao giờ hết thất thường và đáng yêu!
Mưa Sài Thành thường đột ngột, nặng hạt và ngắn ngủi. Nhưng cũng chẳng thiếu những ngày mưa rơi rả rích, từ từ rơi từng hạt thành những sợi dài in trên những ngọn đèn đường. Cứ chậm rãi, lặng lẽ như gậm nhấm nỗi đau, nỗi buồn và sự cô đơn của bất kỳ ai sống trong lòng nó, cứ thế kéo dài đến tận sáng hôm sau. Chẳng có cái thú nào hơn là cuối tuần trời mưa thật lâu, tự đi pha một tách café sữa nóng, ngồi bên bậu cửa sổ hít hà hương thơm café và ngắm phố trời mưa. Cảm giác ấy nhẹ nhàng, yên ổn như một khoảng tĩnh lặng cho riêng mỗi người để ngắm phố phường vội vã trong cơn mưa. Cái cảm giác như đứng yên chờ đợi ở trạm xe buýt còn ngoài đường từng dòng xe, từng dòng người cứ mải miết đi qua…
4. Sài Gòn – Café Bệt
Tôi cũng không rõ café Bệt ở Sài Gòn có từ lúc nào, chắc không phải là khi giá cả ngày một leo thang, những quán café sang trọng với giá từ 20k trở lên một ly đen đá… Nó như một cái gì đó thuộc về sự hòa đồng và hòa hợp giữa phố phường, con người, cây cỏ và tôn giáo.
Ngay trước khoảng công viên là Nhà Thờ Đức Bà đứng sừng sững như khẳng định cái vẻ cổ kính, đức tin và hòa hợp với mọi người của chính nó. Bờ tường cất lên bởi những viên gạch nung đỏ không tô vẽ, quét sơn, khung mái vòm như bàn tay của Đức Mẹ, Đức Chúa che chở cho các con chiên của họ. Chiều về, ánh nắng đổ nghiêng xuống phản lên màu gạch đỏ một nét gì đó đẹp lạ lùng và làm mê ly bao con mắt!
Café bệt như một cách thưởng thức rất thiên nhiên và bình dân, không phân biệt giàu hay nghèo, tôn giáo hay không, đi xe hơi hay đi bộ, quần ngố hay levi’s… chỉ cần là một ai đó muốn ngồi Bệt xuống nơi này, uống một ngụm café và hít một hơi thật sâu rồi xua đi tất cả mệt mỏi trong những giờ căng thẳng. Nó trở thành chỗ hẹn quen cho đám bạn bè tụ tập: “ Bệt nhé, 5.30 chiều nay!”. Họ ngồi đó, nghêu ngao những bài ca cuộc đời với cây đàn ghita hay cùng với ông lão vẫn đàn dạo ở đó như một phần không thể thiếu của “Café Bệt!”…
Khi đã ngồi ở đó, thưởng thức mùi thơm café, tiếng đàn của Ông Lão, tiếng chuông nhà thờ rung lên từng hồi, nhịp thở vội vàng của từng con người đi qua mắt, cảm giác từng làn gió nhẹ thổi qua thì chẳng còn muốn ngồi trong những quán sang trọng với máy lạnh, đèn mờ, nhạc xập xình hay du dương, những nhân viên dễ thương xinh đẹp, những kiểu cách trang trí đẹp mắt trở thành điều gì đó quá “xa xỉ” và lỗi mốt!
Sài Gòn chắc chắn còn rất nhiều “đặc sản” khác mà mình chưa có dịp biết đến, dù sao thì đây là những thứ “đặc sản” mà mình ưa thích, chắc lúc rời xa nơi này mình sẽ nhớ lắm… Ôi Sài Gòn, chưa bao giờ “yêu” nhưng chắc đi xa sẽ nhớ…
Comments
Post a Comment